
Núi là núi tự bao giờ
 Lấy than vẽ núi đứng trơ một mình
 Buồn vui núi cũng lặng thinh
 Giữa đêm bỗng nhớ như in một người
 
 Sắc màu cho nhộn cuộc chơi
 Giản đơn ta chọn lấy người ta thương
 Bàn chân dẫm phải vô thường
 Đá căn dặn phải biết nhường nhịn nhau
 
 Nhủ lòng vẽ núi thật cao
 Núi chân phương cứ lẫn vào mây xa ..........

 
No comments:
Post a Comment