Monday, March 31, 2008

Entry for April 01, 2008




Một bài văn tình cờ đọc được nhân ngày Cá Tháng Tư...

Đề bài: Em hãy viết về ngày Cá Tháng Tư
Văn Sen
Ở Canada, mỗi lần cậu em đi ăn đám về, bọn em thường lăng xăng ra đón để tranh nhau mấy trái ổi, trái hồng, có khi là chùm bánh ú lá tre nhân đậu xanh mà tang gia gửi. Thấy bọn em giành nhau chí chóe những món ngon rẻ tiền của quê hương, có lần cậu em cười nói: Phải mấy đứa ở Việt Nam thì không cần phải om sòm như vậy vì đám cưới hay giỗ quải nhà nào nhà nấy ăn mệt nghỉ. Qua đây lạ quá, chết rồi mới được cúng cho chút đỉnh vì hiếm và đắt quá!

Lòng em bắt đầu tròng trành cái lý thuyết khác biệt giữa "bên đây" - "bên đó" và nhận ra rằng làm người thật khó. Khi ở "bên đó" thấy "bên đây" là thiên đàng, còn khi sang "bên đây" thì "bên đó" lại là một cuộc sống đầy hạnh phúc.

Mỗi lần cắn miếng ổi "nhập khẩu" xanh căng da, thịt trắng phổng phao nhưng vị nhạt thếch, em lại mơ màng thấy mình trốn ngủ trưa chạy chân không trên cánh đồng nắng cháy da giữa trưa hè, háo hức cùng lũ bạn lấy dép ném rụng những cành chùm ruột, ổi xanh, khế vàng trĩu trịt trái trong hàng rào nhà người ta. Da ổi ở chỗ em xanh lè, chát ngầm phải ăn tới phần ruột đỏ đầy hột mới thấm thía vị ngọt thanh tao.

Trần ai lai khổ là vậy nhưng không hiểu sao những trái cây nhà quê này lại có sức hấp dẫn mê hoặc tuổi thơ. Tiếng dép lịch bịch, tiếng cành cây khô rơi, tiếng chó sủa dấm dẳng và theo sau là những bước chân quýnh quáng bỏ chạy vì sợ chủ nhà ra chửi: "Tụi bây trưa không cho ai ngủ nghê hả?" Mớ âm thanh hổ lốn đó, vậy mà lại đậm đà khó quên như một bát cơm nguội quẹt mắm ruốc...

Có lần em hỏi: Tại sao trái cây ở quê mình trông xấu vậy má? Má em đáp: Trái nào ngon mắt người ta để dành đem lên Sài Gòn bán hoặc xuất khẩu cho mấy người giàu ăn, ở quê ăn mót trái xấu được rồi! Em bĩu môi cả thước: Vậy là mấy "thằng" Sài Gòn bị dụ rồi, trái nào càng ghẻ mới là càng ngon đó, trời ơi, đem lên trên có tiền là mua, gọt sẵn đông lạnh ăn nhạt thếch, thấy mà ghê!

Má cốc đầu em: Mày đi ăn cắp trái nhà người ta mới là ngon hả? Em cười hì hì rồi chạy ra sau hè, xách con diều dán bằng báo ra chơi với lũ bạn, mặt giương giương tự đắc với những gì mình có: tre xanh, những con bò, những cánh đồng, một bầu trời no căng và đồ ăn nhà quê thì không bao giờ thiếu...

Vậy mà cũng có một lần em giãy đành đạch vì "thiếu ăn". Số là ông nội em bẫy được một con tôm mập ù trong cái rá tre đặt dưới con lạch nhỏ sau nhà. Nhưng ông không cho em ăn mà lại đòi đem ra chợ bán cho mối lái hải sản đem lên Sài Gòn tiêu thụ.

Ông bảo em ráng nhịn ăn tới bận sau bẫy được con khác, giờ bán con này để lấy tiền mua xoài giống về trồng. Em khóc muốn chết giấc, tức vì không được ăn con tôm ngon thì ít mà giận mấy "thằng" Sài Gòn chẳng phải làm gì vẫn có sẵn để ăn, thì nhiều!

Chỉ một con tôm nhỏ nội bán được có bao nhiêu tiền đâu, vậy mà cái niềm vui vu vơ vì được ăn ngon của một thằng nhóc quê như em vẫn bị tước đoạt, bị định giá còn rẻ hơn giá một con tôm nằm xải lai lạnh tanh vô hồn trên chợ Sài Gòn? Cuộc sống quê nghèo dù ít tiền nhưng lại được đất đai sông nước và tình người nuôi lớn, đối với em, là cả một thiên đường không bao giờ đánh đổi.


Sau những giấc mơ quê tuyệt đẹp, em lại giật mình tỉnh giấc với miếng ổi xanh "nhập khẩu" đang nhai rệu rạo trong miệng. Tâm hồn em đi từ sự tròng trành nhẹ nhàng của con đò quê sang một sự đổ tháo và "giả quên" khi sống giữa một thế giới vật chất phủ phê.

Khi tha hương, người ta hay nói tới quê nhà với một tình cảm sâu sắc về tuổi thơ, về cây xoài, cây mận, về "hồi đó" tôi thế này tôi thế nọ, tùm lum thứ! Vậy mà lúc trở về, người ta lại mang theo mình những cái muỗng, cái nĩa "tiệt trùng" vì muỗng ở nhà không hợp vệ sinh.

Người ta lè lưỡi í ẹ mấy thằng nhóc quê cạp ổi xanh ngon lành mà "không biết rửa cho sạch". Người ta chê trời nóng, chê đồ ăn dở, chê nước dơ, chê mùi bếp hôi và đặt ra hàng đống những cái "nếu", ví như: Nếu ở bên đấy thì không cần nấu bồ kết gội đầu, ra tiệm mua một chai về gội đã luôn! Nếu ở bên đấy thì đồ ăn dư bỏ vô tủ lạnh rồi khi ăn thì hâm microwave, đâu có úp lồng bàn khơi khơi dòm thấy ghê vậy?

Cũng có những-người-ta từng nói rằng: Mai mốt tao lớn đi làm có tiền nhiều, tao sẽ về xóm mình xây nhà tường cho nguyên xóm, ở nhà lá trưa nóng tối lạnh khổ thấy mẹ! Và cũng những-người-ta đó, có khi đang vi vu trên Sài Gòn hoặc nơi trời Tây, miệng thì lúc nào cũng lý tưởng hóa hai chữ "quê hương", nhưng thật ra thì "quê hương" đã bị đem cầm rồi, để có tiền mua xe đẹp, đổi phone xịn, hưởng cho sung sướng cái cuộc đời "sống nay chết mai" của riêng mình...

Khi em vẫn chưa giải đáp nổi cái định lý kỳ quặc về "người nhà quê" và "người Sài Gòn" đã ám ảnh em dai dẳng, thì em thấy sự tình phức tạp hơn vì chính những con người "từ quê ra tỉnh" giống như em, lại chối bỏ nơi đã nuôi mình lớn lên!

Rồi một chùm những câu hỏi "tại sao" lởn vởn trong đầu em tựa như ma ám, về sự bất an của thân phận và sự phi lý của đời sống: Tại sao cái bà đó dữ như quỷ mà lại trúng số? Tại sao thằng nhỏ mới sinh ra không làm hại ai lại bị ung thư máu? Tại sao mày không có cha? Tại sao tao không có mẹ?... Trong số đó, một câu hỏi thật lớn đối với em, đó là: Tại sao con người không bao giờ biết hài lòng và luôn dối chính mình?

Mà thôi, nhẹ lòng đi! Vì có lẽ cuộc đời chỉ là một trò đùa dai dẳng không dứt như ngày Cá Tháng Tư vậy...

The fact is we have so many reasons to lie and we're not so much unfamiliar with the time when we experience the so-called: "I am not what I am, I am not what you think I am, I am what I think you think I am." Nevertheless, peace and happiness comes for those who's honest to thyself and the others; those who have parents, friends, intimates to know who they really are and objectively support physically and mentally along the way.

Is that true peace and happiness the underlying reason why we have the quote: "I would rather be hated for whom I am than loved for whom I am not."? Not quite true and sometimes unachievable for some people, but for me, it's true.

Tháng 4 về



Friday, March 14, 2008




"Đọc sách là một sự đối thoại im tiếng. Và qua sách có thể trò chuyện mà không phải tiếp xúc trực tiếp với tác giả." Muốn học, nâng cao kiến thức và kinh nghiệm chuyên môn lẫn thường thức, nhất thiết phải đọc sách.

Yet, bạn không chỉ học từ sách mà còn học từ con người, động vật, thiên nhiên và cảnh vật xung quanh bạn. Biết yêu thiên nhiên, biết để ý quan sát học hỏi và nhìn nhận chính mình và mọi điều xung quanh.

Cuộc sống có nhiều mặt và tất cả có rất nhiều điều đáng để ta học tập. Một khi bạn thấy “đời tôi hết mang điều mới lạ”, cũng có nghĩa là “tôi đã sống rất ơ hờ”.

Thanks for the one who sent me this poem and the website.

The Tables turned; an Evening Scene, on the same subject
(William Wordsworth - Nguyễn Xuân Thơm dịch)
Up! up! my friend, and clear your looks,
Why all this toil and trouble?
Up! up! my friend, and quit your books,
Or surely you'll grow double.

The sun above the mountain's head,
A freshening lustre mellow,
Through all the long green fields has spread,
His first sweet evening yellow.

Books! 'tis a dull and endless strife,
Come, hear the woodland linnet,
How sweet his music; on my life
There's more of wisdom in it.

And hark! How blithe the throstle sings!
And he is no mean preacher;
Come forth into the light of things,
Let Nature be your teacher.

She has a world of ready wealth,
Our minds and hearts to bless--
Spontaneous wisdom breathed by health,
Truth breathed by chearfulness.

One impulse from a vernal wood
May teach you more of man;
Of moral evil and of good,
Than all the sages can.

Sweet is the lore which nature brings;
Our meddling intellect
Mishapes the beauteous forms of things;
--We murder to dissect.

Enough of science and of art;
Close up these barren leaves;
Come forth, and bring with you a heart
That watches and receives.
Đứng dậy bạn ơi, bỏ sách ra một xó
Nếu không bạn hẳn sẽ lưng gù
Đứng dậy bạn ơi, phóng tầm nhìn đây đó
Sao lúc nào cũng vất vả, ưu tư ?

Mặt trời trên đỉnh núi cao chất ngất
Một quầng lửa sáng dịu êm
Đã trải khắp cánh đồng xa tít tắp
Những ánh chiều vàng nhạt đầu tiên

Sách ư! Chỉ là cuộc cãi vã không cùng và tẻ ngắt
Hãy lại đây nghe chú sẻ rừng ca
Ôi tiếng chim ngọt ngào trong vắt
Mang bao nhiêu hiểu biết cho đời ta

Và đây nữa! Sáo rừng say sưa hót
Chim phải đâu nhà thuyết giáo tồi
Sự vật, bạn ơi muốn nhìn cho thấu suốt
Hãy để thiên nhiên làm thầy của ta thôi

Thiên nhiên có một thế giới của cải đầy ra thế
Để ban cho tim óc con người
Kiến thức tự phát biểu lộ bằng sức khoẻ
Chân lý biểu lộ bằng niềm vui

Một xúc cảm về cánh rừng xanh lá
Có thể dạy cho ta cái dở, cái hay
Về con người nhiều hơn tất cả
Bao nhiêu nhà hiền triết xưa nay

Dịu dàng thay khối kiến thức mà thiên nhiên hé mở
Trí tuệ nhiễu sự của ta
Biến vẻ diễm kiều của sự vật thành méo mó
Ta hại mình, chẻ sự vật ra

Thôi đủ rồi, khoa học cùng nghệ thuật
Hãy gấp đi những trang sách mướp khô
Hãy ra ngoài và mang theo một con tim rất thật
Con tim quan sát, tiếp thu.

Sunday, March 2, 2008

Poems - Mind Power & Life




Hôm nay thử đọc thơ English xem thế nào. Đã nói là thơ thì tiếng Việt hay tiếng Anh đều có vần điệu, cú pháp, song hành, đối xứng đàng hoàng . Rất thích bài thơ "Mind Power", hay cả cách làm thơ đơn giản, nội dung và ý nghĩa.

My mind and your mind are kingdom, our life is full of miracles and thus we should use our mind power and enjoy our life. "Smart people learn how to improve their lives, happy people learn how to live with their shortcomings." Live our life to its fullest...

Mind Power

My mind to me a kingdom is,
Such present joys therein I find,
That it excels all other bliss
That world affords or grows by kind.
Though much I want which most would have,
Yet still my mind forbids to crave.

No princely pomp, no wealthy store,
No force to win the victory,
No wily wit to salve a sore,
No shape to feed a loving eye;
To none of these I yield as thrall,
For why my mind doth serve for all.

I see how plenty suffers oft,
And hasty climbers soon do fall;
I see that those which are aloft
Mishap doth threaten most of all;
They get with toil, they keep with fear:
Such cares my mind could never bear.

Content I live, this is my stay,
I seek no more than may suffice;
I press to bear no haughty sway;
Look, what I lack my mind supplies.
Lo! Thus I triumph like a king,
Content with that my mind doth bring.

Some have too much, yet still do crave;
I little have, and seek no more.
They are but poor, though much they have,
And I am rich with little store.
They poor, I rich; they beg, I give;
They lack, I leave; they pine, I live.

I laugh not at another’s loss;
I grudge not at another’s gain;
No worldly waves my mind can toss;
My state at one doth still remain.
I fear no foe, I fawn no friend;
I loathe not life, nor dread my end.

Some weigh their pleasure by their lust,
Their wisdom by their rage of will;
Their treasure is their only trust,
A cloaked craft their store of skill:
But all the pleasure that I find
Is to maintain a quiet mind.

My wealth is health and perfect ease,
My conscience clear my choice defence;
I neither seek by bribes to please,
Nor by deceit to breed offence.
Thus do I live; thus will I die;
Would all did so as well as I!

Sir Edward Dyer (1543-1607)



Life

Life is an opportunity, benefit from it.
Life is beauty, admire it.
Life is a dream, realize it.
Life is a challenge, meet it.
Life is a duty, complete it.
Life is a game, play it.
Life is a promise, fulfill it.
Life is sorrow, overcome it.
Life is a song, sing it.
Life is a struggle, accept it.
Life is a tragedy, confront it.
Life is an adventure, dare it.
Life is luck, make it.
Life is too precious, do not destroy it.
Life is life, fight for it.

Mother Teresa