Thursday, December 25, 2008

Ấm áp




Ấm áp không phải khi ngồi bên đống lửa, mà là bên cạnh người bạn thương yêu.

Ấm áp không phải khi bạn mặc một lúc hai, ba áo, mà là khi bạn đứng trước gió lạnh, từ phía sau đến có ai đó khoác lên bạn một tấm áo.

Ấm áp không phải khi bạn nói “ấm quá”, mà là khi có người thì thầm với bạn: “Có lạnh không?”.

Ấm áp không phải khi bạn dùng hai tay xuýt xoa, mà là khi tay ai kia khẽ nắm lấy bàn tay bạn.

Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len, mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai tin cậy.


(st)

Download ppt here

Friday, December 12, 2008

Đối cảnh vô tâm mạc vấn thiền




Chà chà, số là khuya nay khinh không lướt net, vô tình té ghế lụm được bí kíp tâm pháp nhà Phật, thấy đắc ý quá nên post lên blog luôn để tiện việc tham khảo sau này. Đó là bài thơ Cư Trần Lạc Đạo Phú của Trúc Lâm, sơ tổ Trần Nhân Tông, dài 10 hội, cuối bài phú có 4 câu kệ. 10 hội dài của bài phú chỉ nói đến những quan điểm của người tu giữa chốn trần ai nhưng toàn bộ nội dung có thể tóm gọn trong 4 câu kệ cuối như là 1 tinh hoa tâm pháp, được rất nhiều người biết đến.

Cư trần lạc đạo thả tùy duyên
Cơ tắc san hề khốn tắc miên
Gia trung hữu bảo hưu tầm mịch
Đối cảnh vô tâm mạc vấn thiền.

Dịch: (ko hiểu nổi tiếng Hán )

Ở đời vui đạo hãy tùy duyên,
Đói đến thì ăn, nhọc ngủ liền.
Trong nhà có báu thôi tìm kiếm,
Đối cảnh không tâm chớ hỏi thiền.

Giảng: (ko giảng hiểu đc mới hay )

"Cư trần lạc đạo thả tùy duyên." Cư trần lạc đạo là ở trong vòng bụi bặm mà vui với đạo. Tuy ở thế gian sống trong cảnh trần tục mà vẫn vui với đạo là điều rất đặc biệt. Muốn được vui với đạo thì hãy tùy duyên. Thế nào gọi là tùy duyên?

"Cơ tắc san hề, khốn tắc miên." "Cơ tắc san hề", tức đói thì ăn, "khốn tắc miên" là nhọc thì ngủ. Tùy duyên như vậy thoạt nhìn quá dễ nhưng không phải vậy. Vì người đời đói không chịu ăn, mệt không chịu ngủ, đói không chịu ăn đòi trăm thứ, mệt không chịu ngủ nghĩ muôn việc. Hai chữ "tùy duyên" rất linh động. Tùy duyên có hai kiểu: tùy duyên hợp đạo lý và tùy duyên phi đạo lý. Phải tùy duyên hợp đạo lý, không phải ai bảo sao làm vậy, chẳng phân biệt đúng sai, đó là một sai lầm lớn.

"Gia trung hữu bảo hưu tầm mịch." Trong nhà có sẵn hòn ngọc quí, đừng đi tìm kiếm ở đâu xa. <-- Đọc giảng thì ko hiểu mấy, nhưng đại khái tự hiểu có thể giống câu "peace comes from within, don't seek it without"

"Đối cảnh vô tâm mạc vấn thiền." <-- thích nhất câu này. Là tuyệt chiêu, cảnh giới cao nhất. Ðối với cảnh bên ngoài, dù đẹp hay xấu, trái hay phải, thuận hay nghịch, tiếng khen hay tiếng chê, mà tâm không hề xao xuyến, không hề dấy động. Đuợc như vậy thì đừng hỏi thiền chi nữa. 4 chữ "đối cảnh vô tâm", làm sao 6 căn không dính với 6 trần? Làm sao mắt thấy sắc không dính với sắc, tai nghe tiếng không dính với tiếng, mũi ngửi mùi không dính với mùi, chạm tới vật không dính tới vật...? Làm sao không chấp vào hiểu biết của mình, cái thấy của mình (ngã biết, ngã thấy), để có được hiểu biết toàn diện hơn (chứng ngộ của vô ngã)? Làm sao nhìn sự vật hiện tượng không tham đắm (tham), không chán ghét (sân), không hời hợt (si) để thấy rõ bản chất của nó và tự do hạnh phúc? Ðây chính là tâm yếu của người tu hành và là đối tượng của 48000 pháp tu trong đạo Phật.

Tuesday, December 2, 2008

MLTR - New album

Newest album of MLTR. I like this band.



Info

ARTiST........: Michael Learns To Rock
ALBUM.........: Eternity
RELEASE DATA..: 10-24-2008
STORE DATE....: 10-27-2008
LABEL.........: At:tack Music
SOURCE........: CDDA
ENCODER.......: LAME 3.97
QUALiTY.......: VBRkbps / 44,1kHz / Joint-Stereo
TRACKS........: 12
RUNTiME.......: 51:31 min
SiZE..........: 68,10 MB

Tracklist (click to try listen in nhaccuatui)

01 - When Tomorrow Comes 03:31
02 - It's Gonna Make Sense 03:35
03 - Shadow Side of Me 06:11
04 - You Want More 04:22
05 - Sweetest Surprise 05:23
06 - Family Tree 04:05
07 - I Do 04:04
08 - Look Around 03:48
09 - The War is Not Over 03:01
10 - Lonely Satellite 03:27
11 - Walk with Me 04:06
12 - Eternity 05:58

DOWNLOAD HERE from Mediafire

Bonus:
Sẵn giới thiệu thể loại nhac mới là nhạc nội thất mới biết được từ blog 1 người bạn là Furniture music - một nhánh của Nhạc làm nền (Background music). Các sáng tác thuộc dòng này có cấu trúc đơn giản, bao gồm các đoạn nhạc rất ngắn được lặp đi lặp lại một số lần không giới hạn. Ngoài các chức năng như của Nhạc làm nền, Nhạc nội thất còn hay được sử dụng trong những nhà hàng, hiệu sách, siêu thị... giúp khách có những giây phút thư giãn bằng cách thả mình vào điệu nhạc bất tận. Chúng thích hợp để bạn mở nghe khi làm những việc không đòi hỏi sự tập trung cao độ.

Download: Gymnopédie No. 1 Collection

Sunday, November 30, 2008

When Christmas Comes To Town




Clips and music can no longer embed to blog yahoo. Enjoy by links then. This is the peaceful song I like to listen in Christmas. It came from the movie Polar Express, a very good 3D-cartoon movie too.

Link to youtube

Link to nhaccuatui

Download this song

La La La La La La
La La La La La
La La La La La

I’m wishing on a star
And trying to believe
That even though it’s far
He’ll find me Christmas Eve
I guess that Santa’s busy
Cause he’s never come around
I think of him
When Christmas comes to town

The best time of the year
When everyone comes home
With all this Christmas cheer
It’s hard to be alone
Putting up the Christmas tree
With friends who come around
It’s so much fun
When Christmas comes to town

Presents for the children
Wrapped in red and green
All the things I’ve heard about
But never really seen
No one will be sleeping on the night of Christmas Eve
Hoping Santa’s on his way

Presents for the children
Wrapped in red and green
All the things I’ve heard about
But never really seen
No one will be sleeping on the night of Christmas Eve
Hoping Santa’s on his way

When Santa’s sleigh bells ring
I listen all around
The herald angels sing
I never hear a sound
And all the dreams of children
Once lost will all be found
That’s all I want when Christmas comes to town
That’s all I want when Christmas comes to town


Friday, November 14, 2008

I love the whole world




I Love The Mountains is originally the English song for children.


I love the mountains, I love the rolling hills
I love the fountains, I love the daffodils
I love the fireside, when all the lights are low.
Boom-dee-a-dah, Boom-dee-a-dah, Boom-dee-a-dah, Boom-dee-ay

Whenever I watch Discovery Channel, I like to listen to a great song in their commercials. Here’s their new lyrics:

I Love the Whole World


Spoken
Astronaut 1: It never gets old, huh?
Astronaut 2: Nope. It kinda makes you want to…
Astronaut 1: Break into song?
Astronaut 2: Yup

Sung
I love the mountains, I love the clear blue skies
I love big bridges, I love when great whites fly
I love the whole world, and all its sights and sounds
Boom-de-ah-dah, Boom-de-ah-dah, Boom-de-ah-dah, Boom-de-ah-dah

I love the oceans, I love real dirty things
I love to go fast, I love egyptian kings
I love the whole world, and all its craziness
Boom-de-ah-dah, Boom-de-ah-dah, Boom-de-ah-dah, Boom-de-ah-dah

I love tornadoes, I love arach-a-nids
I love hot magma, I love the giant squids
I love the whole world, its such a brilliant place
Boom-de-ah-dah, Boom-de-ah-dah, Boom-de-ah-dah, Boom-de-ah-dah
Boom-de-ah-dah, Boom-de-ah-dah, Boom-de-ah-dah, Boom-de-ah-dah,
Boom-de-ah-da, Boom-de-ah-dah

Wednesday, November 12, 2008

Tin, sẽ thấy

Tôi bắt đầu bằng ba chữ “Tin, sẽ thấy” (Believing is seeing). Tôi vừa nói chuyện với một người bạn mới từ Pháp về. Bạn này đã theo học chuyên môn kế toán và vừa có bằng thạc sĩ. Tuy nhiên, cô ấy lại nói với tôi rằng mình đã uổng phí bảy năm. Công việc mà bây giờ cô ấy thật sự muốn làm là công việc nhân sự.

Tôi hỏi: “Vậy bạn nhận ra điều đó khi vừa tốt nghiệp à?”. Cô bạn trả lời: “Cách đây ba năm”. Trong ba năm qua, cô ấy vẫn tiếp tục học cho xong ngành kế toán để có tấm bằng và vẫn nghe ngóng các việc có liên quan đến lĩnh vực nhân sự mà mình yêu thích. Giờ đây cô ấy nói: “Mình đã mất quá nhiều thời gian”.

Bạn đang ở TP.HCM muốn đến Nha Trang, bạn có thể chọn ngay một chuyến xe buýt nhìn đẹp mắt hoặc do người thân, bạn bè đã mua vé cho bạn đi chuyến xe đó. Ngồi một lát bạn thấy dòng chữ: Hân hoan chào đón đến TP Cần Thơ. Ngay lúc đó bạn sẽ làm gì? Nhảy xuống xe dù không có chuyến xe buýt nào ngay lập tức để quay lại, hay bạn tiếp tục đi với hi vọng có chuyến khác đi ngược lại mình thì mới nhảy xuống?

Đi tiếp thì sẽ quay lại vất vả hơn, mất nhiều thời gian hơn!

Câu hỏi khác lớn hơn: tôi không biết tôi muốn đến Nha Trang, vì vậy tôi bắt bất cứ chuyến xe buýt nào và đến đâu tôi cũng có thể thích nghi được.

Vậy thì khó hơn! “Tôi này” chưa có định hướng!

Bắt đầu bằng ước mơ...

Đặt cho bản thân hàng loạt câu hỏi: điều gì tôi đam mê nhất? Điều gì khiến tôi thức trắng đêm say mê? Bức tranh nào tôi vẽ ra thật đẹp cho tương lai năm năm, mười năm nữa? Bức tranh ấy có ai, có gì? Điều đó khiến tôi cảm thấy hạnh phúc không? Tôi cũng tự đặt cho mình câu hỏi: nếu chỉ còn sống 5 phút nữa, tôi sẽ làm gì? Điều gì mà khi có tôi nhắm mắt cũng được?... Tự đặt những câu hỏi là sự khởi đầu tốt nhất để dẫn dắt chính mình tìm câu trả lời.

Có ước mơ cũng giống như có tầm nhìn. Để đến với tầm nhìn đó, mỗi chúng ta cần vạch ra chiến lược và chiến thuật khác nhau.

Khi tôi muốn thành lập một công ty ở tuổi 22, người bạn cùng phòng trọ nói: “Cậu điên à, cậu không có tiền, không có kinh nghiệm, lại là con gái”. Thầy trưởng khoa đại học (Lyon 3, Pháp) thì bảo: “Rất hay, thầy sẽ tự hào nếu con biến dự án trên giấy này thành hiện thực”.

Trong suốt thời gian sau đó (sáu tháng), thầy là người dẫn dắt và định hướng tôi thực hiện ước mơ. Tôi có ước mơ trước, kế đến là tìm đúng một người huấn luyện có tầm nhìn và có sự khích lệ hào phóng. Ngày đó tôi chưa có gì, chưa có kinh nghiệm, chưa có tiền đầu tư và là con gái. Tôi chưa thấy gì nhưng tôi tin ước mơ của mình sẽ thành hiện thực. Hơn nữa, tôi để mình được bao quanh bởi những người cũng tin vào niềm tin của tôi, tiếp sức cho tôi khi tôi yếu lòng trước thử thách.

Có người đặt cho tôi câu hỏi: “Nếu có con cái, bạn sẽ để lại cho chúng cần câu hay con cá?”. Tôi phân vân. Để lại cá thì chúng không biết câu, còn để lại cần câu thì chúng có dùng đến hay không? Người đó tiếp lời: “Chẳng cần để lại gì cả. Đến thời của chúng cá hết rồi và nếu còn thì cũng không dùng cần để câu nữa”. Người đó nói thêm: “Hãy để lại “niềm tin” để con em luôn ước mơ và tin vào ước mơ, để lại “sự tự kỷ luật” để chúng thực hiện ước mơ, niềm tin đó bằng sự trau dồi mỗi ngày. Điểm cuối cùng cần để lại (mà tôi rất tâm đắc), “sự thay đổi” để chúng luôn chủ động thay đổi bản thân, thay đổi nhận thức; để luôn biết tự tìm cần mà câu cá".

Thạc sĩ LÊ THANH TÚ
(sinh năm 1983, chuyên ngành quản trị kinh doanh tại Anh,
ĐH thương mại quốc tế tại Pháp)

Nguồn: Báo Tuổi Trẻ

Sunday, October 19, 2008

Mr. Bao Công

Trên kênh Hà Nội 1 đang chiếu Bao Thanh Thiên phiên bản mới, chợt nghe thuyết minh phim đọc lời thơ rất hay nên sưu tầm và post lên blog luôn.

Lời thơ đầu phim:
Trời xanh chiếu sáng mọi nơi,
Đằng kia mây trắng giữa trời đẹp sao
Mưa sao rửa sạch máu đào
Gió sao dập nổi lòng son sáng ngời
Tấm lòng hiệp nghĩa ngút trời
Chớ nên tin những chuyện ly kỳ quái lạ,
Dựa vào lương tâm sẽ soi tỏ mọi điều
Đen trắng rõ ràng chẳng màng chi công danh lợi lộc
Như bóng với hình để suốt đời sáng suốt anh minh
Lòng trung sâu như biển không hề dao động
Chính khí ngút trời như nước biển dời non

Mưa sao rửa sạch máu đào
Gió sao dập nổi lòng son sáng ngời
Tấm lòng hiệp nghĩa ngút trời
Mưa sao rửa sạch máu đào
Gió sao dập nổi lòng son sáng ngời
Mọi nỗi oan sẽ được làm sáng tỏ

Bài hát cuối phim:
Cố ra vẻ chỉ chuốc thêm buồn bực
Ngoài bầu trời này còn nơi khác cao hơn
Dẫu phú quý cũng chẳng bằng mạnh khỏe
Chẳng phải lo toan sống vui vẻ đến già
Lòng thanh thản chẳng so đo hơn thiệt
Độ lượng khoan dung, miệng luôn nở nụ cười
Lắm kẻ thù sao bằng nhiều bè bạn
Nhường nhịn mọi người trời đất rộng bao la
Có lòng tốt rồi mọi người sẽ hiểu
Đâu cần vội vàng để người khác biết mình
Giữ lời hứa, có lòng thành mới thấy tình bạn quý
Trải ngọt bùi mới biết rõ đắng cay
Bảo người ngốc e là còn quá sớm
Cứ tốt bụng rồi sẽ gặp điều hay
Đời người ta cần nhất điều gì?
Là vui vẻ lạc quan với những gì mình có

Wednesday, September 24, 2008

McCain and Obama on Patriotism (Jun. 25, 2008)





Trích nguyên văn bản dịch, lời phát biểu của Barack Obama:

A Faith in Simple Dreams

Khi tôi còn nhỏ, tôi sống ở nước ngoài một thời gian với Mẹ tôi. Và một trong những ký ức sơ khai của tôi về Mẹ là bà đọc cho tôi nghe những dòng chữ đầu tiên trong Tuyên Ngôn Độc Lập, và giải thích cho tôi nghe những ý tưởng trong đó đã được áp dụng vào từng người Mỹ ra sao, người Mỹ da Trắng, da Đen và da Nâu đều giống nhau cả, tất cả đều là người Mỹ. Bà đã dạy cho tôi biết rằng những dòng chữ đó, và những ngôn từ trong Hiến Pháp Hoa Kỳ, đã bảo vệ chúng ta tránh khỏi những bất công tàn nhẫn mà chúng ta đang là chứng nhân sống cho những số phận con người khác đang phải chịu đựng tại các quốc gia khác trên thế giới.

Mới đây, điều này đã được gợi lại trong tôi khi tôi theo dõi những bất công tàn bạo quanh vấn đề gọi là cuộc bầu cử tại Zimbabwe. Trong nhiều tuần lễ, đảng phái đối lập và những người ủng hộ họ đã bị săn đuổi, tra tấn và sát hại trong vòng bí mật. Họ đã bị kéo ra khỏi nhà họ vào lúc giữa đêm và bóp cổ đến chết trong khi con cái họ nhìn thấy cha mẹ mình đang bị sát hại dã man. Người vợ của một vị thị trưởng tân cử đã bị đánh đập tàn nhẫn đến nỗi ngay chính cả em ruột của bà cũng không nhận ra được thi thể bà, ngoại trừ cái váy mà bà đã mặc trong ngày bà bị sát hại. Ngay cả những cử tri bị tình nghi là đã bội phản lại vị Tổng Thống đương kim cũng bị tập trung lại và bị đánh đập trong nhiều giờ. Tất cả chỉ vì một tội đồ đơn giản - Họ đã đi bỏ lá phiếu bầu của họ.

Quốc Gia của chúng ta là một quốc gia giàu mạnh với nhiều niềm tin và nhận thức khác biệt. Chúng ta tranh luận và bàn cãi những tư tưởng khác biệt của chúng ta một cách sôi động và thường xuyên. Nhưng một khi tất cả những gì cần phải nói đã được nói ra, chúng ta vẫn cùng nhau đoàn kết lại như một khối dân đồng nhứt và tuyên thệ trung thành, không những chỉ đơn thuần cho một nơi chốn trên tấm bản đồ hay một vị lãnh đạo nào đó nhưng tới những dòng chữ mà Mẹ tôi đã từng đọc cho tôi nghe cách đây nhiều năm về trước - "Rằng mọi người đều được tạo ra công bằng, rằng mọi người được Đấng Tạo Hóa ban cho những quyền không thể nào tách bỏ được, trong những quyền này bao gồm quyền Được Sống, quyền Tự Do và quyền Mưu Cầu Hạnh Phúc."

Đó chính là một niềm tin trong những ước mơ đơn giản đích thực của nước Mỹ, một sự khẳng định trên các điều kỳ diệu nhỏ bé. Đó là những ý tưởng mà chúng ta có thể ru đưa vào giấc ngủ của con cháu chúng ta hằng đêm và biết rằng chúng được nuôi dưỡng và an toàn trước các hiểm họa; rằng chúng ta có thể nói những gì chúng ta đang suy nghĩ, viết lên những gì chúng ta đang suy nghĩ, mà không phải lo sợ bị công an, cảnh sát gỏ cửa; rằng chúng ta có thể có một sáng kiến và khởi sự công việc làm ăn riêng rẽ của chúng ta mà không phải nộp hối lộ; rằng chúng ta có thể tham dự vào các tiến trình chính trị mà không phải lo sợ bị trả thù; và rằng các lá phiếu bầu của chúng ta sẽ được đếm trong các cuộc bầu cử.

Với tôi, đó là niềm tin yêu và việc bảo vệ những lý tưởng này chính là ý nghĩa thực sự của lòng yêu nước. Đó là những lý tưởng không thuộc về bất kỳ đảng phái nào hay bất kỳ nhóm người nào nhưng là sự kêu gọi mỗi một chúng ta đóng góp phần của mình vào sự thịnh vượng chung của chúng ta.

Tôi viết lên điều này với sự hiểu biết rằng nếu những thế hệ cha ông trước đó của chúng ta đã không đứng lên để nhận lãnh trách nhiệm trong thời của mình, thì có lẽ tôi đã không đứng trong vị trí của tôi vào ngày hôm nay. Là một người trẻ mang hai dòng máu trong người, không có được những nối kết, gốc gác trong bất kỳ cộng đồng nào, không có được chính cả bàn tay dẫn dắt của người Cha, thì đây chính là lý tưởng của người Mỹ mà vận mạng của chúng ta đã không cần phải được viết trước khi chúng ta ra đời để định nghĩa cuộc đời của chúng ta. Và đó chính là nguồn cội của lòng tin yêu của tôi đối với đất nước này: bởi vì với một người Mẹ có gốc từ Kansas và một người Cha có gốc từ đất nước Kenya, tôi biết rằng những câu chuyện giống như câu chuyện đời tôi chỉ có thể xảy ra ở nước Mỹ mà thôi.

Trích một phần bản dịch, lời phát biểu của John McCain:

A Cause Greater Than Self

Người công dân tốt và người yêu nước biết rằng hạnh phúc cao cả hơn sự nhàn hạ, và lòng cao thượng cao cả hơn khoái lạc. Những kẻ hoài nghi, yếm thế và những kẻ lãnh đạm không biết họ đã mất mát điều gì. Những sai lầm của họ là một ngăn cản không những chỉ cho sự tiến triển của nên văn minh mà còn đến hạnh phúc cá nhân của chính họ.

Nguồn tiếng Anh: http://www.time.com/time/nation/article/0,8599,1818037-2,00.html
Tham khảo toàn bộ bản dịch: http://blog.360.yahoo.com/blog-3dfXPVI1YbPmEY.OPI7B.2qsZA--?cq=1&p=1140

Tuesday, September 23, 2008

Nhục là gì?




"Chúng tôi đi nước ngoài rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam..." Giả sử tôi chỉ nghe 1 câu nói này thôi, tôi cũng sẽ suy nghĩ. Ở đây, tôi không muốn phân biệt đúng sai, chỉ muốn tìm hiều: nhục là gì và vì sao người ta nhục?

Theo tiếng Hán, nghĩa đen "nhục" là thịt. "Nhục thể" là nói về tính xác thịt. Vào thời bao cấp, khi người dân phải xếp hàng nhận thịt từ nhà nước cấp, đã có người chỉ vào miếng thịt nhận được và nói rằng: "Đây là miếng nhục."

Nhục cũng có nhiều loại.

Nhục cho chính mình khi bị người khác phê phán, dè biểu, không tin tưởng. Nhục cho chính mình khi bị người khác chà đạp nhân phẩm và khi cảm thấy nhân cách của mình không được tôn trọng. Biết nhục cho chính mình là điều tốt vì còn biết phân biệt đúng sai, trong thâm tâm còn nhân cách và lòng tự trọng.

Nhục thay cho người khác khi người đó không cần biết mình sai. Bản thân người ấy, vốn sống gần gũi với mình, đã không còn lương tâm và lòng tự trọng. Lấy nhục làm vinh, được người khác nhục thay là gấp 2 lần nhục.

Cha Mẹ cảm thấy nhục với bà con, hàng xóm khi đứa con mình xấu xa, ngỗ ngược. Con cái cảm thấy nhục với chúng bạn khi được biết có người Cha say xỉn, bê tha. Người ta cảm thấy nhục vì người ta yêu. Càng yêu nhiều mà người mình yêu, nơi mình xuất xứ, nơi mình yêu bị xúc phạm hay kém cỏi thì càng cảm thấy nhục.

Nếu là người yêu nước thực sự, làm sao lại không thấy nhục khi hàng chục ngàn thiếu nữ Việt Nam vì đói nghèo mà phải nhắm mắt đưa chân lấy những ông chồng mình không yêu tại Đài Loan, Hàn Quốc… Làm vợ người ta mà cứ như là đi làm con sen đầy tớ! Làm sao không thấy nhục khi hàng trăm ngàn thanh niên Việt Nam phải đi vay mượn hàng trăm triệu đồng để có được cơ may rời làng quê đi làm thuê cho các ông chủ ở ngoại quốc! Chỉ có những kẻ thờ ơ với dân tộc, với con người Việt Nam mới không thấy nhục trước những hoàn cảnh đáng thương đang xảy ra tại đất nước Việt Nam này.

Trải qua dòng lịch sử dựng nước và giữ nước, làm sao người dân Việt có thể vùng lên đấu tranh giải phóng dân tộc nếu trước đó họ không cảm thấy nhục khi phải sống kiếp nô lệ đọa đày? Và hôm nay, với lịch sử 4000 năm, với những con người thông minh chịu khó và thiên nhiên ưu đãi mà đất nước Việt Nam vẫn cứ phải xếp vào diện các nước nghèo. Trong khi đó thì tham nhũng trở thành quốc nạn, sự dối trá, tính hình thức đang là những căn bệnh trầm kha của đất nước. Như thế thử hỏi rằng những con người thực sự yêu đất nước có cảm thấy nhục cho dân tộc mình?

Nhà văn nổi tiếng Nguyễn Huy Thiệp đã nói "càng có tâm lớn càng thấy nhục". Chỉ có những con người vô cảm mới không thấy nhục khi đất nước Việt Nam còn đói nghèo và nhiều tệ nạn, bệnh hoạn. Chỉ có những con người ích kỉ, không còn lương tri mới không cảm thấy nhục, không thấy đau trước nỗi đau khổ của hàng triệu người dân Việt Nam lam lũ.

Nhưng ô hay, hóa ra tất cả chỉ vì miếng nhục. Con người vì miếng nhục, mặc dù đã thừa mứa vẫn bất chấp luân thường đạo lý. Người dân vì miếng nhục phải làm ngơ, tiếp tay cho cái xấu hoặc nhắm mắt đưa chân.

Đảo điên cho thế thái nhân tình.

Tuesday, September 16, 2008

Sài gòn xưa và nay

Sài Gòn ngày xưa:





















Nhà hàng Continental - đường Tự Do (giờ là đường Đồng Khởi)


Rạp Rex:







Đường Nguyễn Huệ:


Nhà hát thành phố:























Nữ sinh Gia Long, hình chụp trong sân trường:




Thư viện Abraham Lincoln:


Bưu điện Sài Gòn:





Xe hoa ngày cưới:


Công viên Sài Gòn:



Sông Sài Gòn:



Nhà thờ Đức Bà:



Ngày lễ Hai Bà Trưng được tổ chức mỗi năm vào ngày 6 tháng 2 Âm Lịch tại Sài Gòn. Hằng năm thành phố chọn ra một nữ sinh trường Trưng Vương và một nữ sinh trường Gia Long đóng vai Hai Bà Trưng trong buổi diễn hành:






Hồ con Rùa:







Và Thành Phố Hồ Chí Minh ngày hôm nay: