Wednesday, May 9, 2007

Nghèo, Giàu và Sang

Giàu và Nghèo

Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến nông trại của một gia đình nghèo nhất nhì vùng. "Đây là một cách để dạy con biết qúy trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình" – người cha nghĩ đó là bài học thực tế tốt cho đứa con bé bỏng của mình.

Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ lại trở về nhà. Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười: "Chuyến đi như thế nào hả con?"

- Thật tuyệt vời bố ạ!

- Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy!

- Ô, vâng.

- Thế con rút ra được điều gì từ chuyến đi này?

Đứa bé không ngần ngại:

- Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi dài đến giữa sân, họ lại có một con sông dài bất tận. Chúng ta phải treo những chiếc đèn lồng vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm. Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống và họ có cả những cánh đồng trải dài. Chúng ta phải có người phục vụ, còn họ lại phục vụ người khác. Chúng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại trồng ra những thứ ấy. Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những người bạn láng giềng che chở nhau…

Đến đây người cha không nói gì cả.

"Bố ơi, con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi…" – cậu bé nói thêm.

Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những thứ gì không có. Cũng có những thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn phụ thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.

(sưu tầm từ sưu tầm )

This story makes me remember my currently most favorite quote: "Smart people learn how to improve their lives, happy people learn how to live with their shortcomings" --> Be smart and be happy.

Giàu và Sang

Sau đây là trích từ bài post của Danny, ở đây mạn phép tác giả bỏ dấu vô cho dễ đọc một tí ^_^

Hôm rồi đi nhậu ở 1 quán cóc, nói chuyện với ông chủ quán thì nghe được 1 topic làm mình cảm thấy interesting nên làm cái blog này coi thử ý kiến mọi người thế nào. Mình chỉ xin giới hạn topic này đối với 8X, 9X.

Dĩ nhiên ai cũng muốn mình giàu sang. Nhưng nếu tách ra 2 loại người: người giàu và người sang thì sẽ như thế nào? Bạn sẽ chọn mình sang hay mình giàu? Điều này cũng là 1 quyết định không phải dễ dàng, nó tùy thuộc vào lối sống, môi trường xã hội; từ đó nhân sinh quan của mỗi người sẽ khác. Xin được phân tích theo P.O.V của mình như sau:

- Đôi lúc anh diện trên người 1 bộ cánh đắt tiền (đồ tây Pierre Cardin, giày Gucci, đồng hồ Longines, dt 8800, xe Piaggio...), khi đi ăn thì phải là ở Dìn Ký, Hoàng Long, Tân Hải Vân, khi đi cafe thì phải là Highland, Napoly, để giải trí anh sẽ chọn bar, club để đi... Nhưng khi cần 1 khoản tiền lớn (ví dụ như 50tr để sửa nhà...), liệu anh sẵn sàng đáp ứng ngay được không? Hay đơn giản là anh có được tài khoản NH khoảng vài chục đến 100 triệu, 1 mảnh đất không?
Cái này gọi là Người Sang nhưng không Giàu. Đối tượng này thường là dân thành thị. Dĩ nhiên họ đã tự lập, không phụ thuộc vào gia đình nữa, công ăn việc làm ổn định, lương không phải là thấp.

- Mọi người luôn luôn nhìn thấy anh trong trang phục: quần tây, áo sơmi bỏ ngoài quần, mang dép/sandal, đồng hồ casio điện tử (120K VND/1 cái), đi xe Wave TQ, dtđ 8250, đi nhậu thì chỉ việc tấp vào quán nào gần nhà uống 1, 2 xị chuối hột, giải trí thì 2-3 tuần đi cafe Trung Nguyên 1 lần. Thế nhưng, ở ngoài quê gởi vào bảo là cần 1 khoản tiền chừng 100tr để lo cho ba mẹ nằm viện hoặc để sửa lại nhà. Thậm chí, anh còn có thể lo cho mấy đứa em đi học, trong tay anh đã có được 100-200m2 đất ở Gò Vấp, Bình Thạnh gì đó.
Đây là loại Người Giàu nhưng không Sang. Thường họ là những thanh niên từ vùng khác vào TP để sinh sống.

Theo ý kiến của mình thì loại người nào cũng tốt, miễn là anh biết dung hòa nó, không "hưởng thụ" quá đà và cũng không cần thiết phải... tự ép mình sống khắc khổ quá đáng. Nhưng lối sống của những người ở loại thứ 2 cũng đáng để chúng ta, những người không phài có quá nhiều gánh nặng gia đình điều chỉnh sự "hưởng thụ" của mình cho đúng không?

Vậy thì theo P.O.V của mọi người, có ai có ý kiến gì về vấn đề này không?

Và đây là my comment:

Nếu phải chọn giữa 2 loại người như D nói, thì K thich loại người thứ 2 hơn. Loại người 1 có vẻ như sĩ diện, trao chuốt vẻ bề ngoài của mình trong khi thực chất không có gì đáng kể. Loại người 2 có vẻ khiêm tốn, giản dị , biêt lo xa, quan tâm đến gia đình, người thân.

Anyway, cá nhân K thích nhất là người biết sữ dụng tiền hiệu quả và hợp lý. Đó có thể là người biết dung hoà giữa giàu và sang như D nói. Người đó có thu nhập cao, biết dành dụm, biết đầu tư, biết sữ dụng đồng tiền của mình để tạo ra tiền, biết chi tiêu hợp lý, phù hợp trong giao tiếp, tùy theo từng đối tượng.

Source: Danny's blog

Sẵn ở đây cũng xin nói là mình thích nhưng người tự lập và đặc biệt ghét những người mà mình gọi là "ăn bám". Loại người 1 và 2 ở ví dụ trên đều có tính tốt là tự lập và họ hoàn toàn có quyền sữ dụng tiền mình kiếm được theo ý họ muốn. Sẽ tốt hơn nếu họ biết sữ dụng đồng tiền hiệu quả và hợp lý hơn thôi.

Còn những thanh niên, sinh viên 8X, 9X không lo học, lo làm mới đáng quan ngại. Có những sinh viên không muốn học, không muốn làm vì gia đình giàu có và khi học ở RMIT mình đã gặp không ít trường hợp như vậy. Chỉ xin nói rằng dù gia đình có giàu có đến mấy đi nữa, khả năng tự lập, tự đứng trên đôi chân của mình mới là điều đáng quý, đáng trân trọng. Tôi trọng những người biết tự lập.

"Cha mẹ để lại cho con 1 rương vàng không bằng để lại cho con kiến thức, hướng dẫn con em mình biết tự lập và quý trọng đồng tiền tự mình kiếm được."

No comments:

Post a Comment