Huy Phương phỏng dịch từ bài thơ “To Our Dear Child” của một tác giả vô danh.
Nếu một mai thấy cha già mẹ yếu
Hãy thương yêu và thấu hiểu song thân
Những lúc ăn mẹ hay thường vung vãi
Hay tự cha không mặc được áo quần.
Hãy nhẫn nại nhớ lại thời thơ ấu
Mẹ đã chăm lo tã, áo, bế bồng.
Bón cho con từng miếng ăn, hớp sữa
Cho con nằm trong nệm ấm chăn bông.
Cũng có lúc con thường hay trách móc
Chuyện nhỏ thôi mà mẹ nói trăm lần.
Xưa kia bên nôi, giờ con sắp ngủ
Chuyện thần tiên mẹ kể mãi không ngưng.
Có những lúc cha già không muốn tắm
Đừng giận cha và la mắng nặng lời.
Ngày còn nhỏ con vẫn thường sợ nước
Từng van xin “đừng bắt tắm, mẹ ơi!”
Những lúc cha không quen xài máy móc,
Chỉ cho cha những hướng dẫn ban đầu.
Cha đã dạy cho con trăm nghìn thứ
Có khi nào cha trách móc con đâu?
Một ngày nọ khi mẹ cha lú lẫn
Khiến cho con mất hứng thú chuyện trò
Nếu không phải là niềm vui đối thoại
Xin đến gần và hãy lắng nghe cha.
Có những lúc mẹ không buồn cầm đũa
Đừng ép thêm, già có lúc biếng ăn
Con cần biết lúc nào cha thấy đói
Lúc nào cha thấy mệt, muốn đi nằm.
Khi già yếu phải nương nhờ gậy chống
Xin nhờ con đỡ cha lấy một tay
Hãy nhớ lại ngày con đi chập chững
Mẹ dìu con đi những bước đầu ngày.
Một ngày kia cha mẹ già chán sống
Thì con ơi đừng giận dữ làm gì!
Rồi mai này đến phiên, con sẽ hiểu
Ở tuổi này, sống nữa để làm chi?
Dù mẹ cha cũng có khi lầm lỗi
Nhưng suốt đời đã làm tốt cho con
Muốn cho con được nên người xứng đáng
Thì giờ đây con cũng chẳng nên buồn.
Con tức giận có khi còn xấu hổ
Vì mẹ cha giờ ăn đậu ở nhờ.
Xin hãy hiểu và mong con nhớ lại
Những ngày xưa khi con tuổi ấu thơ.
Hãy giúp mẹ những bước dài mệt mỏi
Để người vui đi hết chặng đường đời.
Với tình yêu, và cuộc đời phẩm giá
Vẫn yêu con như biển rộng sông dài.
Luôn có con, trong cuộc đời
Yêu con cha có mấy lời cho con.
Bố Mẹ của con
----------------------------------------------------
Thơ Viết Lên Tường*
Nguyễn Hữu Nhật dịch
Dạy con còn bé, con ơi,
chải đầu, cầm đũa, mất thời gian lâu,
Dây giầy buộc, nước mũi lau,
kỷ niệm mình sống bên nhau nhớ đời
Bây giờ thương lắm, con ơi!,
hay quên, mẹ lại chậm lời nói năng
Con chờ mẹ chút… họa chăng…
cả điều định kể cầm bằng…, con ơi
Ca dao học thuộc đầu đời
trăm lần con nhắc từng lời mẹ trao.
(Mẹ thường cắt nghĩa “tại sao?”,
ngây ngô con hỏi biết bao nhiêu lời
Xin tha cho mẹ, con ơi!,
kể đi kể lại chuyện người móm răng:
Chìm trong hồi ức xa xăm,
bài hát ru với bao năm … việc nhà
Dây giầy giờ mẹ xổ ra,
cơm rơi vạt áo, lỏng tra khuy cài,
Con càng giục, mẹ càng sai,
chải đầu tay yếu run hoài, con ơi
Phải chi con sống chẳng rời
ấm lòng mẹ lại tình người bên nhau
Dịu dàng thêm mãi về sau
chút tình nhẫn nại, mẹ cầu xin con
Mẹ giờ chẳng vững bằng con,
nhấc chân không nổi, bước run cuối đời.
Nắm tay dìu mẹ, chậm thôi,
như con xưa, thuở đầu đời tập đi….
Nguyễn Hữu Nhật
*Nguyễn Hữu Nhật , Tạm thi chuyển. Tạm đặt tựa. Chuyển ngữ từ nguyên tác Hán Văn “Viết Trên Tường Nhà Dưỡng Lão”
No comments:
Post a Comment