Cuộc đời giống như một chuyến đi trên tàu:
người người lên lên xuống xuống,
có khi gặp phải tai nạn.
Ở trạm này, ta gặp điều ngạc nhiên,
ở trạm kia, ta gặp nỗi u buồn.
Khi ta ra đời và lên tàu, ta gặp nhiều người
và ngỡ rằng họ sẽ ở với mình trong suốt cuộc hành trình:
đấy là cha mẹ mình!
Đau đớn thay
sự thật thì khác hẳn.
Rồi sẽ có lúc họ xuống một sân ga dọc đường,
để ta lại trong sự thiếu vắng tình yêu và lòng trìu mến của họ,
thiếu chân tình và sự hiện diện của họ cạnh mình.
Dù sao cũng có những người khác lên tàu
và trở nên rất quan trọng với mình.
Đấy là anh chị em, là bạn hữu và mọi người tuyệt vời
mà mình thương mến.
Có người xem cuộc hành trình
như một chuyến rong chơi.
Có người cảm thấy u sầu suốt cuộc hành trình,
Có người luôn hiện diện và sẵn sàng giúp đỡ những ai cần đến họ,
Có người khi xuống tàu, để lại cho mình nỗi nhớ khôn nguôi,
Có người vừa lên đã xuống mà mình chỉ đủ thời gian để thoáng thấy họ thôi,
Ta ngỡ ngàng vì nhiều hành khách mà mình mến thương
lại ngồi trên một toa xe khác,
họ để ta bơ vơ một mình,
trong suốt cả chuyến đi.
Dĩ nhiên, không ai có thể ngăn cản ta tìm họ,
khắp nơi trên con tàu,
Buồn thay, đôi khi ta không thể ngồi cạnh họ,
vì chổ ấy đã có người.
Không sao đâu, cuộc hành trình là như thế đó:
đầy thách thức, ước mơ, hy vọng, chia tay...
mà không bao giờ quay lại.
Ta hãy cố thực hiện cuộc hành trình
một cách tốt đẹp nhất.
Hãy cố thông cảm những người cùng đi với mình,
và hãy tìm ra những điều tốt nhất,
trong từng người một,
Hãy nhớ rằng trong suốt chuyến đi,
một người bạn đồng hành
cũng có thể chới với và cần ta thông cảm,
Chúng ta cũng có thể chới với
và lúc nào cũng cần một ai đó thông cảm với mình,
Điều bí ẩn trong suốt chuyến đi này
là chúng ta không biết lúc nào
mình sẽ vĩnh viễn xuống tàu,
Ta cũng không biết bạn đồng hành của mình
sẽ xuống lúc nào,
ngay cả khi ngồi sát bên ta.
Phần tôi, tôi nghĩ rằng,
tôi sẽ rất buồn khi phải xuống xe... chắc chắn là thế!
Từ biệt những bạn bè mà tôi từng gặp trên xe, hẳn là điều đau đớn,
Để lại người thân ở lại một mình hẳn là buồn đau,
Nhưng tôi chắc chắn rằng một ngày kia,
tôi sẽ đến ga trung tâm và gặp lại tất cả mọi người,
với một số hành trang mà khi lên xe họ không hề có,
Tôi vui mừng và cảm thấy hạnh phúc vì đã góp phần,
làm gia tăng và phong phú cho hành trang của họ,
Chúng ta hãy làm hết sức mình
để thực hiện một chuyến đi tốt đẹp,
Và hãy cố để lại một kỉ niệm đẹp về mình
khi đến giờ phải xuống khỏi toa xe,
Với những ai đi cùng tôi trên chuyến tàu này,
và cả những ai đã đi cùng tôi,
nhưng bây giờ đang trên một toa khác, một chuyến tàu khác,
Tôi xin chúc các bạn:
Thượng Lộ Bình An...
Điều đáng sợ nhất của mỗi người là chỉ có một mình trên chuyến tàu dài "cuộc đời" đó phải ko anh?
ReplyDeleteboc tem, hay qua vayt ong, ong khuong sau sac qua
ReplyDelete;-) Chuc anh moi ngay deu co nhung "chuyen di" tot dep va nhung nguoi ban dong hanh. Have a nice lunch @_@
ReplyDelete:)
ReplyDeleteAnh Khương tâm lý quá đi thôi. Bài này đọc hay lắm. :-)
ReplyDeleteTrinh Cong Son da tung noi: " Co khi tuong bo la ben, co khi tuong ben la bo,...", co j do tuong dong trong nhung doan tau va san ga cua anh Khuong o ta?
ReplyDeletehay thit do. Bao luc ma sau sac wa nhi? Ma mi dua be nay sao giong em hoi nho wa zi kaka ;))
ReplyDeletebai nay hay lam Mr.Khuong a, cho muoi muoi gui loi hoi tham su ba voi su nuong nghen!
ReplyDelete