Tình hình là mới đi company trip ra Huế, động Phong Nha về nên post một vài tấm hình lên blog làm kỉ niệm. Some pictures here are mine, some taken from my friends and I collected them.
Wednesday, May 30, 2007
Wednesday, May 23, 2007
Lá
Tôi thích nhìn lá rơi, những con đường rợp lá. Tiếc là ở VN không có mùa thu thật sự và lá phong, the leaf I love most.
Thích giọng hát của "chị" Thùy Chi từ khi biết bài "Giấc mơ trưa", bây giờ nghe bài này càng thích ^_^
ĐÊM NẰM MƠ PHỐ
Nhạc và lời: Việt Anh
Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà
Anh như là sương khói mong manh về trên phố
Đâu hay một hôm gió mùa thu
Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo
Tay em lạnh mùa đông ngoài phố
Đêm xin bình yên nhé con đường vàng ánh trăng
Đèn dầu khuya quán quen chờ sáng
Đêm đêm nằm mơ phố, mơ như mình quên hết
Quên đi tình yêu quá vô cùng
Sương giăng Hồ Tây trắng đâu trong ngày xưa ấy
Tôi soi tình tôi giữa đời anh
Monday, May 21, 2007
Dòng máu anh hùng
Tình hình là mới xem film "Dòng Máu Anh Hùng" tối hôm qua nên làm luôn cái entry review cho film này. Nói ngắn gọn là xét trên phương diện giải trí + võ thuật, film này mình chấm 9/10. Highly recommended for viewing
Yếu tố hay nhất phải nói đến là Võ Thuật. “Dòng máu anh hùng” là sự hội tụ của tinh hoa quốc võ Vovinam với Taekwondo và Wushu, tô thêm tinh thần thượng võ và truyền thống hào hùng của dân tộc.
Có điều phần lời thoại nghe không được rõ lắm dẫn đến điều lạ là cho đến cuối phim mình vẫn chưa nắm bắt được hết tên các nhân vật trong film. Cứ nói Ngô Thanh Vân, Johny Trí Nguyễn, Dustin Nguyễn, Chánh Tín, ông kia, bà này...
Thêm một số chi tiết film bị cắt nên không nắm rõ nguyên do Cụ thể như chi tiết "giữa đám người trần mắt thịt bỗng đâu xuất hiện một nhân vật siêu phàm dao cứa không đứt, đánh vào bật ra như mật thám Sĩ. Giải thích cho điều này, Dustin Trí Nguyễn - người thủ vai - cho biết, thực ra phim đã bị cắt mất phần khá quan trọng mà nhà biên kịch cố gắng nói cho rõ nguyên do. Để có được khả năng không đau đớn ấy, trước đó Sĩ phải nhờ cậy tới một thày cúng, uống vào người thứ thuốc mà ông ta điều chế giúp con người “mình đồng da sắt”. Cái gì cũng có giá, và cái giá mà Sĩ phải chấp nhận khi luyện thứ thần công này đó là lục phủ ngũ tạng suy yếu, giảm tuổi thọ, tóc tai đổi màu, sức khỏe cũng dần suy sụp nếu cơ thể liên tục phải căng thẳng đối phó và hứng chịu đòn roi… Điều đó lý giải vì sao ở đầu phim, dao đâm vào người Sĩ bị bật ra, nhưng đến cuối phim, Sĩ yếu dần và bị Cường đánh gãy tay. Với sức mạnh cuối cùng, Thúy cũng kết thúc đời Sĩ bằng một nhát kiếm vào chính giữa con mắt, trả mối hận cho cha Cường bị Sĩ móc mắt trước đó." --> Hum, lên net search mới biết đó, coi film bị cắt như vậy thì làm sao mà hiểu.
Anyway, film VN mà làm được vậy thì thấy hay hơn cả film kiếm hiệp Trung Quốc. Các thế võ vovinam, taekwondo, wushu phải nói là tuyệt vời. Cảnh trong film đẹp, góc quay tốt và âm thanh sống động. VN mình võ thuật có truyền thống, thế võ hay và đẹp. Tiếc là chưa được khai thác đúng mức để cho thế giới biết. Ủng hộ film VN, nhất là các film hay như film này.
Thursday, May 17, 2007
Limit
I know my hands are small and nothing is perfect. We have limit.
But I do have my hands. It would be little by little. I should have peace, freedom and I believe...
Giới hạn nào cho chúng ta
Mỗi thứ trong đời, điều chi cũng có cho nó riêng một giới hạn.
Ước muốn không tròn, người thương yêu nhất cũng cho là dối gian.
Mới kết giao tình, rồi ngày hôm sau lại chê trách nhau bội bạc.
Niềm tin yêu nhân thế luôn mỏng manh.
Tình người cho nhau cứ thay thật nhanh.
Mỗi kiếp con người, nào ai không biết khao khát bao điều ước mộng.
Lúc hết hi vọng, hầu như ai cũng trách than đời phủ phàng.
Hãy nghĩ suy rằng, chẳng một điều chi tự nhiên cho ta dễ dãi,
Và cuộc đời ta đâu như cơn mơ mãi mãi.
Định mệnh buồn vui đều là do ta giữ lấy.
Và khi tôi vui thì tôi hát, khi tôi đau thì tôi khóc,
Sẽ trút hết những đắng cay trong lòng.
Chẳng khi nao tôi phải lo lắng đánh mất hi vọng.
Cuộc đời còn cho tôi bao ước mơ.
Và khi tôi yêu thì tôi biết, tôi không bao giờ hối tiếc,
Dù cuộc tình tôi có lúc sẽ vỡ tan.
Tôi hiểu rằng tình yêu đã quá giới hạn, là một điều nhỏ nhoi trong thế gian.
Chẳng có chi không phai tàn . . .
Sunday, May 13, 2007
Vô đề
Tôi đi tìm một nửa của tôi Nhưng tìm mãi đến bây giờ không thấy Tình yêu của tôi ơi? Em là ai vậy? Sao để tôi tìm, tìm mãi tên em Chiều dần buông, thành phố vào đêm Sân cỏ, đường cây từng đôi ríu rít Họ may mắn hơn tôi, hay họ không biết Nửa của mình hay nửa của ai? Tôi đi tìm một nửa của tôi Và có thể suốt đời không tìm thấy Nếu chẳng còn em tôi đành sống vậy Không lấy nửa của ai làm nửa của mình Cái na ná tình yêu thì trăm ngàn Nhưng đích thực tình yêu chỉ có một Nên nhiều lúc lầm tưởng mình đã gặp Nửa của mình nhưng phải của mình đâu Không phải của mình, chẳng phải của nhau Thì thượng đế ơi, đừng bắt tôi lầm tưởng Bởi tôi biết khổ đau hay vui sướng Là đúng sai trong tim nửa của mình. |
(Sưu tầm)
Anh là gì giữa bề bộn đời em?
Anh là gì giữa bề bộn đời em? |
Saturday, May 12, 2007
Thoi tơ
Hôm nay nằm nhà xem tivi tình cờ nghe bài hát có lời nhạc ngộ ngộ, lên mạng search thì được biết đây là bài "Thoi Tơ" được phổ nhạc từ thơ của "Nguyễn Bính". Lời nhạc nghe nhẹ nhàng, còn ý nghĩa bài này thì hơi buồn cười. 2 người trong bài thơ vô tư và lãng mạng dễ sợ
Em lo gì trời gió Em lo gì trời mưa Em tiếc gì mùa hè Em tiếc gì mùa thu Ta cứ yêu đời đi Như lúc ta còn thơ Rồi để anh làm thơ Và để em dệt tơ Tơ dệt xong may áo Áo em và áo anh Thiếu tơ nàng se thêm Thơ anh làm em hát Tơ anh dệt em may Ta xây đời bằng mộng Như tiếng dệt con thoi |
Music: Đức Quỳnh
Poem: Nguyễn Bính
Genre: Nhạc tiền chiến
Thoi Tơ Sáng tác: Chưa rõ - Thể hiện: Hồng Nhung |
Wednesday, May 9, 2007
Tình yêu và lý trí
Một ngày nọ, đức hạnh và thói xấu tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó. Thông Minh đề xuất: "Chúng ta cùng chơi trò trốn tìm nào!". Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý Trí la lớn: "Này các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé!".
Lý Trí đứng tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm: "Một, hai, ba…"
Đức Hạnh và Thói Xấu cuống cuồng đi tìm chỗ để nấp.
Dịu Dàng nấp sau mặt trăng.
Phản Bội nấp sau những vườn bắp cải.
Yêu Mến cuộn tròn giữa những đám mây.
Nồng Nàn trốn ngay giữa trung tâm của trái đất.
Nói Dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới của một hồ lớn.
Tham Lam trốn trong một bao tải…
Và Lý Trí đã đếm đến bảy mươi… tám mươi… chín mươi.
Lúc này, tất cả đều tìm được một chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình Yêu trong trái tim mình.
Khi Lý Trí đếm tới một trăm, Tình Yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình Yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hồng…
Lý Trí bắt đầu tìm kiếm. Lười Biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười Biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt.
Sau đó lần lượt Dịu Dàng, Nói Dối, Nồng Nàn, Yêu Mến… cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình Yêu.
Ghen ghét với Tình Yêu, Ghen Tỵ đã thì thầm vào tai của Lý Trí: "Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình Yêu đấy".
Lý Trí bước đến gần và tìm kiếm. Lý Trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm kiếm và dừng lại khi trái tim của Lý Trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu.
Tình Yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý Trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình Yêu. Lý Trí khóc thét lên: "Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ?"
Tình Yêu nói: "Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi". Và đó là lý do vì sao Tình Yêu là mù quáng và luôn đồng hành với Lý Trí.
(sưu tầm từ sưu tầm )
Nghèo, Giàu và Sang
Giàu và Nghèo
Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến nông trại của một gia đình nghèo nhất nhì vùng. "Đây là một cách để dạy con biết qúy trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình" – người cha nghĩ đó là bài học thực tế tốt cho đứa con bé bỏng của mình.
Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ lại trở về nhà. Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười: "Chuyến đi như thế nào hả con?"
- Thật tuyệt vời bố ạ!
- Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy!
- Ô, vâng.
- Thế con rút ra được điều gì từ chuyến đi này?
Đứa bé không ngần ngại:
- Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi dài đến giữa sân, họ lại có một con sông dài bất tận. Chúng ta phải treo những chiếc đèn lồng vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm. Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống và họ có cả những cánh đồng trải dài. Chúng ta phải có người phục vụ, còn họ lại phục vụ người khác. Chúng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại trồng ra những thứ ấy. Chúng ta có những bức tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những người bạn láng giềng che chở nhau…
Đến đây người cha không nói gì cả.
"Bố ơi, con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi…" – cậu bé nói thêm.
Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những thứ gì không có. Cũng có những thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn phụ thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.
This story makes me remember my currently most favorite quote: "Smart people learn how to improve their lives, happy people learn how to live with their shortcomings" --> Be smart and be happy.
Giàu và Sang
Sau đây là trích từ bài post của Danny, ở đây mạn phép tác giả bỏ dấu vô cho dễ đọc một tí ^_^
Hôm rồi đi nhậu ở 1 quán cóc, nói chuyện với ông chủ quán thì nghe được 1 topic làm mình cảm thấy interesting nên làm cái blog này coi thử ý kiến mọi người thế nào. Mình chỉ xin giới hạn topic này đối với 8X, 9X. |
Nếu phải chọn giữa 2 loại người như D nói, thì K thich loại người thứ 2 hơn. Loại người 1 có vẻ như sĩ diện, trao chuốt vẻ bề ngoài của mình trong khi thực chất không có gì đáng kể. Loại người 2 có vẻ khiêm tốn, giản dị , biêt lo xa, quan tâm đến gia đình, người thân. Anyway, cá nhân K thích nhất là người biết sữ dụng tiền hiệu quả và hợp lý. Đó có thể là người biết dung hoà giữa giàu và sang như D nói. Người đó có thu nhập cao, biết dành dụm, biết đầu tư, biết sữ dụng đồng tiền của mình để tạo ra tiền, biết chi tiêu hợp lý, phù hợp trong giao tiếp, tùy theo từng đối tượng. |
Source: Danny's blog
Sẵn ở đây cũng xin nói là mình thích nhưng người tự lập và đặc biệt ghét những người mà mình gọi là "ăn bám". Loại người 1 và 2 ở ví dụ trên đều có tính tốt là tự lập và họ hoàn toàn có quyền sữ dụng tiền mình kiếm được theo ý họ muốn. Sẽ tốt hơn nếu họ biết sữ dụng đồng tiền hiệu quả và hợp lý hơn thôi.
Còn những thanh niên, sinh viên 8X, 9X không lo học, lo làm mới đáng quan ngại. Có những sinh viên không muốn học, không muốn làm vì gia đình giàu có và khi học ở RMIT mình đã gặp không ít trường hợp như vậy. Chỉ xin nói rằng dù gia đình có giàu có đến mấy đi nữa, khả năng tự lập, tự đứng trên đôi chân của mình mới là điều đáng quý, đáng trân trọng. Tôi trọng những người biết tự lập.
"Cha mẹ để lại cho con 1 rương vàng không bằng để lại cho con kiến thức, hướng dẫn con em mình biết tự lập và quý trọng đồng tiền tự mình kiếm được."
Tuesday, May 8, 2007
Sunday, May 6, 2007
Shrek the Third
I'm waiting to see it this summer
This trailer is cool and I especially like the conversation between Prince Charming and Pinocchio. If you can't tell the lie but don't want the listener to know the truth , is this the good way to deal with? I find it's so creative and interesting that I pause the trailer many times to record the transcript. First time listening makes me curious to know what he really means. Hmm, where is my listening skill? And finally, OMG, reading his whole sentences again makes me even more confusing Nice ^_^
Prince Charming: You! You can't lie! Where is Shrek?
Pinocchio: Well, uh, I don't know where he's not.
Prince Charming: You don't know where Shrek is?
Pinocchio: On the contrary,
Prince Charming: So you do know where he is!
Pinocchio: I'm possibly more or less not definitely rejecting the idea that I undeniably
Prince Charming: Stop It!
Pinocchio: Do or do not know where he shouldn't probably be. If that indeed wasn't where he isn't!
Thursday, May 3, 2007
Yêu và Thích
Yêu và Thích
Người bạn thích và người bạn yêu:
Đứng trước người mà bạn THÍCH, TIM của bạn sẽ ĐẬP NHANH HƠN. Nhưng khi đứng trước người bạn YÊU, bạn sẽ chỉ cảm thấy VUI HƠN.
Nếu đứng trước người mà bạn YÊU, thì mùa ĐÔNG sẽ như mùa XUÂN.
Còn khi đứng trước người bạn THÍCH, mùa ĐÔNG chỉ ĐẸP HƠN.
Nếu bạn nhìn vào mắt người bạn THÍCH, bạn THẸN THÙNG
Nhưng nếu nhìn vào mắt người bạn YÊU, bạn sẽ MỈM CƯỜI.
Ở trước mặt người bạn THÍCH, bạn không thể NÓI NHỮNG GÌ MÌNH NGHĨ.
Nhưng nếu ở trước mặt người bạn YÊU, thì bạn hoàn toàn CÓ THỂ NÓI.
Khi đứng trước người bạn THÍCH, bạn bắt đầu cảm thấy NGƯỢNG.
Nhưng trước người bạn YÊU, bạn có thể "SHOW YOUR OWN SELF".
Bạn sẽ không thể nhìn thẳng vào mắt người mà bạn THÍCH.
Nhưng bạn sẽ luôn mỉm cười khi nhìn vào mắt người bạn YÊU.
Khi người mà bạn THÍCH khóc, bạn sẽ lập tức an ủi
Nhưng khi người mà bạn YÊU khóc, bạn sẽ khóc cùng người ấy.
Những cảm giác về sự THÍCH thường bắt nguồn từ cái TAI. Nhưng những cảm nhận về TÌNH YÊU lại hay bắt đầu bằng ĐÔI MẮT. Cho nên khi bạn không còn THÍCH ai đó nữa, thì tất cả những gì bạn cần làm là chỉnh lại đôi tai của mình.
Nhưng nếu bạn không còn YÊU ai đó nữa, và mỗi khi bạn nhắm mắt thì TÌNH YÊU lại trở lại trên những giọt nước mắt và mãi mãi đọng lại trong TRÁI TIM của bạn.
Ref: Vivi's blog
Món quà đặc biệt
Đầu tiên là bạn sẽ cảm thấy hồi hộp.....Mất ngủ cả đêm ấy chứ, để đón nhận một món quà mà bạn biết là đặc biệt....Cái gì nhỉ????Và rồi bạn nói: Cho dù là cái gì, mình cũng sẽ yêu nó...và bạn ngủ...
Bạn thức dậy, câu hỏi vẫn còn đó, bạn bắt đầu đếm ngược... còn ba giờ, còn hai giờ, còn một giờ, còn ba mươi phút, còn.....
Bạn đi đến chỗ hẹn, không ngừng ngẫm nghĩ...Mình đến có sớm không, mình đến có muộn không? Liệu bây giờ mình đến có là...vô duyên không? Và bạn đến nơi...
Hít một hơi thật mạnh, bạn nghĩ tiếp, mình có nên nhắm mắt không?????Và bạn...mở mắt, hùng dũng tiến đến....
Và....giây phút chờ đợi đã đến, bạn tròn mắt??bạn sướng phát điên lên? bạn hét lên??? bạn vồ vập lấy????Không, hoàn toàn không, bạn lặng lẽ mỉm cười, bạn tự quay đi một nơi khuất để cười với trái tim bạn, bạn âu yếm nhìn món quà, âu yếm giỡn, âu yếm nhận lấy, âu yếm yêu mến, âu yếm cười...
Và bạn biết rằng bạn vừa nhận một món quà đặc biệt! Thật đấy, bạn có tin không?
Và bạn tin người đã tặng bạn món quà, cũng đã nhận được một món quà cũng tương tự như bạn, người ta cười hạnh phúc, nhễ nhại mồ hôi, người ta nhìn bạn, lặng lẽ sung sướng (hẳn người ta cũng quay đi, tự cười với trái tim mình...nhỉ?)
Bạn có biết món quà ấy là gì không...
Đó chính là tình yêu...
Ref: Dark Angel's blog