Friday, April 11, 2008

Bình yên buồn




Đôi khi cảm thấy lòng mình thật bình yên bởi vì mình có gì đâu mà chẳng bình yên, không vướng bận bởi cái gì hết, chẳng nhớ đến da diết một ai, cũng chẳng đến nỗi là một người "lữ khách tha hương" tha thiết nhớ về quê hương… Nhưng chợt… giật mình… điều đó chẳng đáng buồn sao? Có những khi một mình đi trên con đường vắng, trầm ngâm nhìn cảnh vật và mọi người xung quanh, “đường thật lặng yên lòng không gì nhớ, giật mình nhìn quanh ồ phố xa lạ…”, nói chuyện với gió…

Nhớ những lúc buồn để một lúc nào đó hò vang reo vui…


Đôi khi không cần thiết phải có 1 sự kiện buồn nào đó mới làm mình không vui, “lòng thật bình yên mà sao buồn thế”, một cảm giác lạ… 

Nghe thì có vẻ phức tạp nhưng đơn giản tôi biết mình cần gì: cần những hương vị, trãi nghiệm mới… Mùa hè yên bình cần một chút màu sắc và tiết tấu để cuộc sống thêm tươi vui và sinh động…