Tuesday, August 28, 2007

Life




Trong một buổi diển thuyết vào đầu năm học, Brian Dison tổng giám đốc của tập đòan Coca Cola - đã nói chuyện với sinh viên về mối tương quan của nghề nghiệp với những trách nhiệm khác nhau của con người:

Cuộc sống giống một trò chơi tung hứng. Bạn phải luôn giữ năm quả banh trên không và bạn đặt tên chúng là: công việc, gia đình, sức khỏe, bạn bè và tâm hồn.

Bạn nhanh chóng nhận ra công việc là một quả banh làm bằng cao su. Nếu bạn lỡ làm rơi nó, nó sẽ nẩy trở lại, có khi cao hơn, có lúc thấp hơn tầm của bạn, nhưng không bao giờ đứng yên.

Bốn quả banh kia - gia đình, sức khỏe, bạn bè, tâm hồn - là những quả banh được làm bằng thủy tinh. Nếu bạn làm rơi rớt một trong bốn, nó sẽ có vết trầy xước, thậm chí vỡ tan.


Bạn làm thế nào đây?

Bạn đừng hạ thấp giá trị của mình bằng cách so sánh mình với những người khác đó là vì mỗi chúng ta là những con người hòan tòan khác nhau, chúng ta là những cá nhân đặc biệt. Bạn chớ đặc mục tiêu của bạn vào những gì người khác cho là quan trọng. Chỉ có bạn là biết rõ điều gì là tốt nhất cho chính mình.

Bạn chớ nên thờ ơ với những gì gần gũi với trái tim của bạn. bạn hãy nắm chắc lấy như thể chúng là những phần trong cuộc sống của bạn. Bởi vì nếu không có chúng, cuộc sống của bạn mất đi ý nghĩa.

Bạn chớ để cuộc sống trôi qua kẽ tay vì bạn cứ đắm mình trong quá khứ hoặc ảo tưởng về tương lai. Chỉ bằng cách sống cuộc đời mình trong từng khoảng khắc của nó, bạn sẽ sống trọn vẹn từng ngày của đời mình.

Bạn chớ bỏ cuộc cho khi bạn vẫn còn điều gì đó cho đi. Không có gì là hòan tòan bế tắc mà nó chỉ thật sự trở nên bế tắc khi bạn thôi không cố gắng nữa.

Bạn chớ ngại nhận rằng mình vẫn chưa hòan thiện. Đó chính là sợi chỉ mong manh ràng buộc chúng ta lại với nhau.

Bạn chớ ngại mạo hiểm. Nhờ mạo hiểm với những vận hội của cuộc đời mình mà bạn học biết cách sống dũng cảm.

Bạn chớ khóa kín lòng mình với tình yêu bằng cách nói bạn không có thời gian yêu ai. Cách nhanh nhất để cảm nhận tình yêu là hãy cho đi. Cách chóng nhất để mất tình yêu là níu giữ thật chặc.

Còn phương thế tốt nhất để giữ tình yêu là bạn hãy chắp cho nó đôi cánh.

Bạn chớ băng qua cuộc đời nhanh cho đến nỗi không những bạn quên đi mất nơi mình sống mà còn có khi quên cả bạn định đi về đâu nữa.

Bạn chớ quên những nhu cầu tình cảm lớn nhất của con người là cảm thấy mình được đánh giá đúng.

Bạn chớ ngại học. Kiến thức không có trọng lượng. Nó là kho báu mà bạn luôn mang theo bên mình một cách dễ dàng.

Bạn chớ phạm phí thời giờ hoặc lời nói một cách vô trách nhiệm. Cả hai điều đó một khi mất đi sẽ không khi nào bắt lại đuợc. Cuộc đời không phải là một đường chạy mà nó là một lộ trình bạn hãy thưởng thức từng chặn đường mà mình đi qua.

Quá khứ đã là lịch sử. Tương lai là một mầu nhiệm. còn hiện tại là một món quà của cuộc sống, chính vì thế mà chúng ta gọi nó là tặng phẩm ( present)…

Collection

Monday, August 27, 2007

Tuesday, August 14, 2007

Tuesday, August 7, 2007

Chuyến xe cuộc đời




Image

Cuộc đời giống như một chuyến đi trên tàu:
người người lên lên xuống xuống,
có khi gặp phải tai nạn.
Ở trạm này, ta gặp điều ngạc nhiên,
ở trạm kia, ta gặp nỗi u buồn.


Image

Khi ta ra đời và lên tàu, ta gặp nhiều người
và ngỡ rằng họ sẽ ở với mình trong suốt cuộc hành trình:
đấy là cha mẹ mình!


Image

Đau đớn thay
sự thật thì khác hẳn.
Rồi sẽ có lúc họ xuống một sân ga dọc đường,
để ta lại trong sự thiếu vắng tình yêu và lòng trìu mến của họ,
thiếu chân tình và sự hiện diện của họ cạnh mình.


Image

Dù sao cũng có những người khác lên tàu
và trở nên rất quan trọng với mình.


Image

Đấy là anh chị em, là bạn hữu và mọi người tuyệt vời
mà mình thương mến.


Image

Có người xem cuộc hành trình
như một chuyến rong chơi.


Image

Có người cảm thấy u sầu suốt cuộc hành trình,
Có người luôn hiện diện và sẵn sàng giúp đỡ những ai cần đến họ,


Image

Có người khi xuống tàu, để lại cho mình nỗi nhớ khôn nguôi,
Có người vừa lên đã xuống mà mình chỉ đủ thời gian để thoáng thấy họ thôi,


Image

Ta ngỡ ngàng vì nhiều hành khách mà mình mến thương
lại ngồi trên một toa xe khác,
họ để ta bơ vơ một mình,
trong suốt cả chuyến đi.

Dĩ nhiên, không ai có thể ngăn cản ta tìm họ,
khắp nơi trên con tàu,


Image

Buồn thay, đôi khi ta không thể ngồi cạnh họ,
vì chổ ấy đã có người.


Image

Không sao đâu, cuộc hành trình là như thế đó:
đầy thách thức, ước mơ, hy vọng, chia tay...
mà không bao giờ quay lại.

Ta hãy cố thực hiện cuộc hành trình
một cách tốt đẹp nhất.


Image

Hãy cố thông cảm những người cùng đi với mình,
và hãy tìm ra những điều tốt nhất,
trong từng người một,


Image

Hãy nhớ rằng trong suốt chuyến đi,
một người bạn đồng hành
cũng có thể chới với và cần ta thông cảm,


Image

Chúng ta cũng có thể chới với
và lúc nào cũng cần một ai đó thông cảm với mình,


Image

Điều bí ẩn trong suốt chuyến đi này
là chúng ta không biết lúc nào
mình sẽ vĩnh viễn xuống tàu,

Ta cũng không biết bạn đồng hành của mình
sẽ xuống lúc nào,
ngay cả khi ngồi sát bên ta.


Image

Phần tôi, tôi nghĩ rằng,
tôi sẽ rất buồn khi phải xuống xe... chắc chắn là thế!

Từ biệt những bạn bè mà tôi từng gặp trên xe, hẳn là điều đau đớn,
Để lại người thân ở lại một mình hẳn là buồn đau,

Nhưng tôi chắc chắn rằng một ngày kia,
tôi sẽ đến ga trung tâm và gặp lại tất cả mọi người,
với một số hành trang mà khi lên xe họ không hề có,


Image

Tôi vui mừng và cảm thấy hạnh phúc vì đã góp phần,
làm gia tăng và phong phú cho hành trang của họ,


Image

Chúng ta hãy làm hết sức mình
để thực hiện một chuyến đi tốt đẹp,

Và hãy cố để lại một kỉ niệm đẹp về mình
khi đến giờ phải xuống khỏi toa xe,


Image

Với những ai đi cùng tôi trên chuyến tàu này,
và cả những ai đã đi cùng tôi,
nhưng bây giờ đang trên một toa khác, một chuyến tàu khác,
Tôi xin chúc các bạn:
Thượng Lộ Bình An...